Ánh sáng trăng là thứ ánh sáng dịu dàng
Đó chính là thứ ánh sáng tỏa ra từ Moonlight.
Moonlight là bộ phim kể về Chiron, từ lúc cậu là một đứa trẻ chuyên bị bắt nạt, cho đến khi thành cậu thanh niên vẫn còn bị bắt nạt, cho đến khi cậu quyết định mình không cần bị bắt nạt nữa. Cậu phản kháng, cậu thay đổi, trở thành một người khác hẳn; nhưng có lẽ cậu lúc nào cũng là cậu bé Chiron hiền lành, lặng lẽ trong lòng những người yêu mến cậu mà thôi.
Xem Moonlight khiến mình nghĩ tới việc uống một ly espresso, đắng có, chua có, hơi khét có khi nhưng thú vị nhất vẫn là cái dư vị ngòn ngọt mà lúc nào mình cũng mong đợi khi nuốt chậm từng ngụm; với Moonlight, đọng lại trong mình chính là sự dịu dàng, dù những cảnh mà cậu bé Chiron trải qua thì không phải ai cũng có thể chịu đựng được.
Đây rõ ràng là một bộ phim đẹp, chứa một chuyện tình vô vọng, vô vọng nên nó lại càng đẹp, đẹp và dịu dàng như ánh trăng ấy.
Kubo và hành trình của những câu chuyện
Đến giờ mình vẫn còn giữ nguyên cảm giác khi xem Kubo and The two strings; đó không gì khác ngoài cảm giác thích chí đầy thán phục; mình cho rằng từng chi tiết nhỏ trong bộ phim đều đáng được ca tụng, đáng được lưu ý đến, bởi vì chúng thật sự rất đẹp, rất riêng biệt, rất xuất chúng.
Kubo and The two strings chính là một màn trình diễn tuyệt vời của những câu chuyện được dẫn dắt bằng chính sự say mê và khéo léo của những người kể chuyện.
Kubo, một cậu bé có tài kể chuyện, cùng với chiếc đàn và xấp giấy gấp origami của mình, cậu tạo nên những câu chuyện vô cùng sống động khiến cho người xem không thể nào rời mắt khỏi câu chuyện của cậu, câu chuyện về người hùng Samurai mà cậu được nghe mẹ của mình kể lại. Dẫu vậy, cậu vẫn chỉ có thể tạo ra câu chuyện mà chưa bao giờ có cơ hội kết thúc câu chuyện của mình.
Cho đến khi chính bản thân cậu trở thành người hùng trong hành trình mà cậu buộc phải khám phá và chinh phục.
Khoa học viễn tưởng hay là những lo lắng trước tương lai
Arrival tạo ra một cảm giác rất khác lạ cho mình khi xem, một thứ trạng thái phi tuyến tính, hỗn loạn đầy cảnh báo như thực trạng của xã hội loài người vậy. Arrival nói về chuyến viếng thăm Trái đất của những sinh vật ngoài hành tinh và phản ứng của con người trước những thứ quá sức lạ lẫm ấy.
Có lẽ khi xem Arrival, mỗi người sẽ nhận được nhiều dạng thông diệp khác nhau giống như chính cách mà loài người trong Arrival tiếp nhận thông diệp từ các sinh vật ngoài hành tinh, nhưng hẳn là bất cứ người xem nào cũng đều sẽ ghi nhớ những hành động theo đuổi đến cùng để có thể hiểu được một ngôn ngữ khác, để có thể hiểu những thứ khác biệt hoàn toàn với loài người của cô gái tên Louise và cả cái cách cô đối diện với những sự kiện đầy bất an trong tương lai mà không hề đoái hoài đến việc mình có thể thay đổi chúng.
Xứ sở thần tiên của những giấc mơ
La la land là cái khung cảnh lâng lâng phấn khởi của những người cùng nhau theo đuổi ước mơ, những người cứ thế ca hát cứ thế nhảy múa cứ thế lao về phía trước với niềm tin mãnh liệt rằng họ sẽ không bao giờ để trượt khỏi tay bất cứ cơ hội nào giúp họ hiện thực hóa giấc mơ.
Giữa những mối nguy, những thảm kịch xấu xí, những dẫn chứng của cuộc đấu tranh để sinh tồn, La la land đột nhiên xuất hiện, như một bản hòa ca đẹp với tiết tấu sinh động, tự nhiên đầy lôi cuốn, nó khiến con người ta thỏa chí mơ mộng với bầu trời đầy sao tuyệt đẹp cùng lúc đưa chân họ đến những khu đông đúc phố náo nhiệt nơi giấc mơ của họ được định hình và chia sẻ.
Ở La la land việc sống cùng giấc mơ là việc quyến rũ bậc nhất hành tinh mà.